Mong bình yên đi từng ngõ, gõ cửa từng nhà
TTO - Đó là mong ước của vợ chồng bác sĩ trẻ Nguyễn Văn Thành Được (29 tuổi) và Dư Lê Thanh Xuân (28 tuổi), hiện đang công tác tại Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP.HCM.
Những chia sẻ đấy đến từ những ngày họ tạm gác lại sau lưng hạnh phúc cá nhân, để dành toàn thời gian và sức lực chiến đấu với dịch bệnh.
"Thử thách khiến chúng tôi trân trọng nhau hơn"
Quen nhau trong lớp học sơ bộ nhiễm tại bệnh viện, ấn tượng của Xuân với lớp trưởng Được là một người chu đáo, tận tình và rất khéo tay. Sau 2 năm quen nhau, Xuân chắc chắn rằng đây chính là người mà mình muốn đi chung cả cuộc đời.
Theo dự kiến thì đám cưới của đôi "uyên ương" sẽ diễn ra vào tháng 4-2020 nhưng dịch COVID-19 bất ngờ ập đến, kế hoạch của họ không thành hiện thực. Cả hai quyết định dời lại đám cưới để cùng nhau ra tuyến đầu chống dịch.
"Chúng tôi đều làm trong ngành y nên đã lường trước diễn biến dịch bệnh và quyết định dời đám cưới từ sớm. Tuy những dự định đều đổ bể nhưng sự việc này như một thử thách khiến chúng tôi hiểu và trân trọng nhau hơn.
Sự kiện trọng đại đời người mà rơi vào hoàn cảnh đất nước đang gồng mình chiến đấu với dịch bệnh thì hoãn lại có khi lại là may mắn" - Được vừa cười vừa tâm sự.
Xuân kể thời điểm đó cả hai rất háo hức lên kế hoạch cho tiệc cưới, dựng cả bài tập nhảy, cảm giác mọi thứ ngưng lại đột ngột thật sự hụt hẫng. Một mình chồng sắp cưới vừa động viên tinh thần cho chị, vừa lo liên hệ dời hợp đồng với rất nhiều phía liên quan đến đám cưới.
Nhưng nỗi buồn của chị cũng không kéo dài lâu, ngay hôm sau là anh chị được tin tham gia nhóm chống dịch. Thời gian sau đó ngày ngày xoay vần với công việc nên chị quên mất nỗi buồn lúc nào không hay.
Khi đợt dịch đầu tạm lắng xuống cũng là lúc cả hai nghĩ đến chuyện riêng tư. Việc quyết định lại thời gian tổ chức đám cưới cũng gặp nhiều khó khăn, làm sớm quá thì mọi người còn chưa ổn định sau dịch, làm trễ thì lo không biết phải dời đến khi nào, nhưng vừa may một đám cưới tươm tất và ấm cúng cũng kịp tổ chức ngay cuối tháng 7.
Cởi áo cưới khoác ngay đồ bảo hộ
Ngày đám cưới của Được và Xuân được tổ chức cũng là ngày dịch quay lại, chính xác là 2 ngày sau khi cưới. Niềm vui chưa trọn, cả hai tiếp tục khoác lên mình trang phục bảo hộ.
Một tuần cả hai trực xen kẽ 5 - 6 đêm, thời gian dành cho nhau hầu như không có. Những bữa cơm tối được cùng nhau nấu nướng, thưởng thức, cùng nhau dọn dẹp, sau đó ngồi xem chung một bộ phim tưởng tượng ra trước ngày cưới bỗng trở thành những khoảnh khắc vô giá. Điều may mắn nhất là cùng làm việc trong ngành y, cả hai có thể thông cảm cho những khó khăn của nhau, hiểu và chia sẻ công việc cho nhau.
May mắn nữa khi cùng là bác sĩ chuyên ngành nhiễm, anh chị còn có thể hỗ trợ nhau, những khi anh mệt mỏi, chị có thể gánh vác thay anh. Được và Xuân tâm sự rằng với công việc ngành y, anh chị được học bài học trân trọng từng giây phút quý giá bên cạnh nhau.
"Nhiều người hỏi tôi mới cưới xong mà ở cùng nhau ít vậy có tủi thân không. Làm sao tủi thân được khi sau đêm trực vất vả, về đến nhà tôi đã thấy chén cháo nóng hổi anh nấu sẵn trước khi vào thay ca, với tôi vậy là quá đủ rồi" - Xuân tâm sự.
Rồi những ngày bình yên sẽ trở lại
Mong muốn "rồi những ngày bình yên sẽ trở lại" của đôi vợ chồng trẻ cũng dần trở thành hiện thực khi họ vừa kết thúc chuỗi ngày dài chăm sóc các ca dương tính tại Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP.HCM.
Chiều 31-8 vừa rồi, 5 bệnh nhân cuối cùng tính đến thời điểm hiện tại đã được xuất viện sau thời gian điều trị tại bệnh viện, điều này càng củng cố thêm niềm tin rằng nhịp sống thường ngày sẽ sớm quay lại.
"Có giai đoạn bệnh nhân chuyển biến xấu, bác sĩ trực gần như ngồi suốt trong phòng cách ly để theo dõi, tưởng chừng như chúng tôi không thể níu giữ sự sống cho họ, ai ai cũng tuyệt vọng.
Tôi nhớ có những ngày chỉ vội chào hỏi chồng vài câu là phải mặc áo bảo hộ vào phòng cách ly với bệnh nhân. Nhưng rất may điều kỳ diệu đã xảy ra với họ. Đó như món quà, động lực lớn tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi" - Xuân trải lòng.
Rồi "chiêm nghiệm" qua đám cưới đặc biệt của mình, qua những ngày vừa cưới đã chồng một nơi vợ một nẻo, Xuân chia sẻ rằng mỗi ngày chúng ta được thoải mái đi lại trên phố, không phải lúc nào cũng kè kè chiếc khẩu trang, trẻ con được vui vẻ đến trường, các bà, các chị lại ríu rít ngoài chợ, đủng đỉnh đi mua sắm... có lẽ là chuyện mà chị và nhiều người trước đây vốn chẳng mấy khi để ý đến. Tất cả đều coi đó đương nhiên.
Nhưng sau mùa dịch mới thấy những ngày bình yên, những điều giản dị quý giá đến nhường nào.
Tác giả: Duyên Phan